ONEPIECEVN.NETHội Quán One Piece

A.C.E - Một thời để nhớ

Nước mắt nhạt phai theo năm tháng, tôi là ai, sinh ra để làm gì ???

Suốt bao năm tuổi trẻ, tôi sống trong dằn vặt. Bố mình là Vua hải tặc, mẹ mất đi khi em còn nhỏ. Có ai hiểu chăng số phận một đứa con trai ấy. Nó cứng rắn bề ngoài, lạnh lùng và đôi khi tàn nhẫn. Nhưng đó là vì bảo vệ chính mình, tạo một hàng rào vững chắc để không ai xúc phạm được.

Ước mơ hải tặc của tôi đó, nó rực sáng ngày ra khơi, tâm hồn tự do đón chờ ánh sáng nơi biển lớn. "Cha ơi, con đang theo gót cha đây". Phải chăng cái kí ức quá to lớn về người cha đã tác động tới tâm lý của ACE, khiến anh khá liều lĩnh, và hơi thiếu suy nghĩ khi muốn nhanh chóng hạ bố già, làm Vua hải tặc.
 http://img1.wikia.nocookie.net/__cb20120924231107/onepiece/images/d/d1/Ace_During_The_Battle_of_Marineford.png

Một đời anh đi khắp bốn bể, câu hỏi từ thuở bé : Gia đình anh đâu ??? Bạn bè anh đâu ??? . Nó đã được trả lời bằng máu, bằng nước mắt của những người đồng đội, người BỐ, người ông,người em không ruột thịt.
Máu anh thấm đỏ trên nền trời xanh.....Nước mắt anh rơi chan chứa bao điều.....Anh đang vui cười hay đang đau khổ.......

Bình yên nhé : ACE !!!!

Biển cả vô cùng rộng lớn. Cuộc hành trình còn dài. Nhưng anh sẽ dừng lại ở đây, trong trận chiến lịch sử Marineford này và sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của ngày hôm nay, bỏ lại sau lưng công sức của đồng đội để lao lên phía trước.

Ace, tại sao ngươi không bỏ chạy?

"Nếu bỏ chạy, tôi sẽ mất đi thứ qúy giá nhất"

Đôi chân anh nặng trĩu, cả thân hình đầy máu ngã gục vào lòng Luffy.

Luffy là đứa bé hay khóc nhè nhưng... nó là em trai bé nhỏ của chúng ta.
Hãy thay tớ chăm sóc cho nó nhé!!

Thấy không, Sabo? Tớ đã bảo vệ được thằng em ngốc nghếch rồi.
Vì vậy, đừng lo lắng nữa
.

Một nửa cuộc đời anh bị thế giới phủ nhận, một nửa cuộc đời không tìm thấy ý nghĩa để tồn tại, không có thứ gì để bảo vệ, yêu thương giờ chỉ còn là những mảnh kí ức nhạt nhòa.

Mụ Dadan lúc nào cũng cằn nhằn vì những rắc rối anh gây ra... Ông già Garp với “nắm đấm yêu thương” đau đến điếng người lúc ngồi bên cạnh anh trên đài hành hình đã khóc... Chị Makino ở quán rượu luôn mỉm cười dịu dàng... Oars trông thật ngố khi cứ giữ mãi sự thích thú kì lạ với cái mũ nan... Marco và mọi người trong băng... Lúc Bố già đưa tay về phía anh :"Hãy trở thành con trai ta"... Dáng đi lầm lũi của Sabo khi trở về nhà ... Luffy lúc nào cũng tuyên bố sẽ trở thành Vua Hải Tặc...




http://img3.appstatic.opera.com/prodimg/363123_screenshot.jpg
Anh nhớ tất cả những điều đó. Kí ức hiện lên trước mắt như thước phim quay chậm, rõ ràng đến từng chi tiết. Anh biết mình đã sống không chút hối hận, kể cả việc nằm lại đây, bỏ phí công sức của mọi người.

Khung cảnh này, không có những cái nhìn khinh miệt, kì thị; không có những tiếng cười vô cảm hay những câu nguyền rủa, chửi bới như những gì anh vẫn tưởng tượng. Chỉ có đồng đội vẫn chiến đấu xung quanh, nhìn anh lo lắng

" Xin cảm ơn tẩt cả...

Mảnh giấy sinh mệnh cháy rụi thành tro.
Giọt nước mắt của người thân yêu rơi xuống. Tiếng cười của kẻ thù vang lên. Còn anh mỉm cười thanh thản, ngã xuống nền đất lạnh. Anh muốn ngủ một giấc thật dài, không bị ám ảnh bởi tiếng cười trong cơn ác mộng.

Anh sẽ không chết. Làm sao anh có thể chết mà bỏ lại thằng em yếu ớt được

Ở nơi rộng lớn này, Sabo đã tìm thấy tự do.
Anh cũng tìm được lời giải đáp cho mình.

Luffy! Chỉ còn lại em với ước mở trở thành Vua Hải Tặc.
Anh tin em sẽ làm được. Vì em là em trai của anh

Giữa chiến trường khốc liệt đầy bụi và máu, cơn gió cuốn theo tàn lửa, bay lên cao ...

" Bố già, em trai, mọi người... Vĩnh biệt...



Viết bình luận mới